chuyện Lá

Trở về Hòa Phúc

Trở về Hòa Phúc trong 2 hôm cuối tuần vừa rồi (đến ngày đăng bài thì chắc được cả tháng rồi =))), hôm về mới nhận thấy một bạn rất quen, tiếc là không có nhớ tên nhưng mà nhớ về quãng đường ngày trước. Bạn ấy thì không có nhận ra mình, mình thì cũng không chắc chắn về điều đó vào khi đó nữa cho đến khi check lại Facebook thì đúng là mình không ngộ nhận hay hoa mắt ^^

Dò xét lại các con số thì gần 4 năm trời mình mới quay lại Hòa Phúc, có lẽ lâu như vậy vì thiếu một nhân duyên nào đó. Nhưng có 1 người cũng thấy mình quen khi mình tới chùa, không ngờ đó là sư bác Quảng Trực, người mà 2 lần về chùa lúc đó mình cũng không giao tiếp hay nói chuyện trực tiếp, hay cả biết đến tên sư bác cho đến lần này. Bởi vì mình còn có nét giống 1 người bạn của sư bác nên rằng cũng dễ hiểu mà nhỉ.

4 năm – 1 quãng thời gian khá dài đấy chứ, nhiều thứ đã thay đổi, vài thứ vẫn vẹn nguyên.

Chùa đã xây thêm khu nghỉ 3 tầng cho khách và Phật tử, tòa tháp 7 tầng ở cổng, hồ cá Koi bên cạnh Tam Bảo, nhiều tượng trong khuôn viên chùa nữa, còn công trình mới sát Tam Bảo cũng đang xây dựng… Rồi nhiều em tình nguyện mới và trẻ, chẳng biết bao tuổi nữa nhưng mà có lẽ khá xa xôi về con số rồi. Sư thầy và các sư bác vẫn như ngày nào, trẻ trung, thảnh thơi và hoan hỉ với mọi người lui tới. Nét chùa vẫn chậm dãi và yên tĩnh như vẻ vốn có và vốn như thế của nó.

Lần này vẫn là một mình tôi nhưng với một tâm thế vững chãi và kinh nghiệm hơn, mình biết điều gì đang đón chờ và mình chỉ việc thuận theo lẽ tự nhiên đó thôi. Chân trần bước trên sân Tam Bảo trong cơn mưa tháng 3 lất phất, lắng nghe tiếng chuông gió cao thanh, nhịp đời sao chậm lại và an bình đến thế. Đã 4 năm trôi qua nhưng cảm giác này không khác gì nhiều sau ngần ấy năm, mình đã trở về với mình rồi đây.

Ảnh: Quà kỉ niệm của chùa và thầy, cả sư bác nữa chứ ^^