Giống như một cái cây, đó là mệnh đề mà mình thích thú và thường tự so sánh, phóng chiếu bản thân mình với điều đó (like a
Thời gian, một thứ quá trừu tượng mà hiện hữu như thể nó là lẽ tự nhiên, dịu dàng ẩn mình mà cũng quá rộng lớn ung dung
Mình lập blog này được một thời gian, đôi khi viết vài dòng suy nghĩ không đầu không cuối, không chỉnh sửa đã vội vàng đăng lên. Đến
Nhắc đến ngôi đền thì đa phần chúng ta sẽ nghĩ đến nơi linh thiêng mà mọi người thường lui tới để thắp hương, bái lễ, cầu mong
“Cuộc sống sẽ phản chiếu nỗ lực hàng ngày của bạn” Lần đầu mới nghe qua câu này mình nghĩ là đúng với bản thân của mình. Bởi
Cứ dịu dàng mà lại nồng say… Em chọn một con đường chậm rãi và thư thái bên những hàng cây cổ thụ, dịu dàng ánh đèn vàng
Chẳng ai thực sự để ý cho tới khi gặp vấn đề với nó, không phải là tuổi già đã ập đến với tôi rồi sao, chắc chắn
Chỉ có một chân trời và cũng có vô số chân trời. Với mình chân trời này đã đóng lại, thực ra nó đang mở ra ở một
Mọi thứ đều vỡ ra thành ngàn mảnh nhưng mình cảm thấy thu lại được nhiều hơn những mảnh vỡ đó – liệu có phải mình đã lượm
Cho đến ngày cái chân đau mới biết quý giá trị của nó, hằng ngày cái chân vẫn phụng sự bạn đều đều, không lên tiếng kêu ca