Giống như một cái cây, đó là mệnh đề mà mình thích thú và thường tự so sánh, phóng chiếu bản thân mình với điều đó (like a
Tròn đầy đủ ai chẳng mong Trăng sáng tỏ khắp cõi lòng Nay ánh sao lùi một bước Đêm vọng một tiếng mắt trong Nhịp cầu nối bước
Mình lập blog này được một thời gian, đôi khi viết vài dòng suy nghĩ không đầu không cuối, không chỉnh sửa đã vội vàng đăng lên. Đến
Ồ đây chẳng phải anh Người thuộc về màu xanh Chỉ mong người yêu lành Thấm giọt đắng phần anh Tròn đầy đủ ai chẳng mong Trăng sáng
“Cuộc sống sẽ phản chiếu nỗ lực hàng ngày của bạn” Lần đầu mới nghe qua câu này mình nghĩ là đúng với bản thân của mình. Bởi
Chẳng ai thực sự để ý cho tới khi gặp vấn đề với nó, không phải là tuổi già đã ập đến với tôi rồi sao, chắc chắn
Chỉ có một chân trời và cũng có vô số chân trời. Với mình chân trời này đã đóng lại, thực ra nó đang mở ra ở một
Mọi thứ đều vỡ ra thành ngàn mảnh nhưng mình cảm thấy thu lại được nhiều hơn những mảnh vỡ đó – liệu có phải mình đã lượm
Cho đến ngày cái chân đau mới biết quý giá trị của nó, hằng ngày cái chân vẫn phụng sự bạn đều đều, không lên tiếng kêu ca
“Chúng ta đều sợ cái chết và tự vấn về vai trò của mình trong vũ trụ “Nhiệm vụ của người nghệ sỹ không phải là chịu thua