Nghĩ tới và mỉm cười
Chuyện là sáng nay thứ 2 mình đi làm, đã chuẩn bị đi khá sớm – đi chạy về rồi tắm rửa thật nhanh, nay không nấu cơm hay lề mề làm gì mất thời gian cả.
Khương Đình, vẫn là đoạn đầu đường – đoạn rẽ ra Nguyễn Trãi, gần 8h và mọi người chen chúc vượt lên kèm nhiều ô tô nên mất khá nhiều thời gian để vượt qua 1 đoạn ngắn. Sau đó, là đoạn quay đầu tại Nguyễn Trãi và rất đông xe máy xi nhan trái để sang điểm quay đầu, chỉ cần vượt qua 1 làn ô tô nữa là có thể sang làn bên kia.
Hàng ô tô nối đuôi nhau khá sát, chầm chậm rồi dừng lại, phía xa trước chắc hẳn đã dừng vì đường quá đông. Ui! Một chiếc ô tô phía làn đó nối sát chiếc xe phía trước, chắc chỉ 20cm mà thôi, trình cao phết (thầm nghĩ). Cảm giác không có cơ hội nào để vượt qua nếu như những chiếc xe này cứ nối sát như vậy – 1 thoáng lo âu trong khi chờ đợi làn ô tô di chuyển.
Khoảng chục giây sau, chiếc xe phía trước lăn bánh chầm chậm, 1 xe máy nhanh chóng tạt đầu gấp, người phụ nữ ngồi sau xe máy chực giơ chân ra mũi xe ô tô đó theo phản xạ. Một tình huống khá mạo hiểm vì ô tô bắt đầu ga để di chuyển, nhưng chắc đã vượt qua mà không sao và mình không để ý đến nữa vì 1 khoảng trống trước mắt bỗng xuất hiện ^^
Khoảng trống giữa chiếc ô tô trên và chiếc phía sau đỗ rất sát giờ đã xuất hiện. Mình phải vượt qua ngay thôi, nhưng nó đã đỗ rất sát, chiếc xe máy vượt cái ô tô trước rất nguy hiểm nữa, nếu cái xe này vụt lên thì mình sẽ toang mất – Chỉ trong tích tắc, 1 loạt suy nghĩ và lo lắng xuất hiện. Cạnh mình 1 xe máy cũng không thấy vượt lên, không ai cả. Họ cũng sợ giống mình nhỉ? Bỗng nhìn thấy cánh tay vẫy vẫy của người tài xế ô tô kia, hàm ý bảo rằng “Hãy vượt qua mũi xe đi!” Ui, thật ư? Mình đã ngạc nhiên vì điều đó, mình đã nghĩ chiếc ô tô sẽ không dừng và nhường mình đâu, với kiểu đỗ xe mà người đi bộ còn khó lách nữa à?
Lúc đó, tay trái mình giơ lên và bật “Like” với người tài xế ấy, bật cả 1 nụ cười phía sau chiếc khẩu trang đó mà có lẽ người tài xế ấy cũng cảm nhận được ^^, 1 cảm giác bất ngờ và hân hoan về hành động của người tài xế cả hành động của bản thân luôn.
Rồi sau đó nghĩ lại, mình bật cười trong đầu, sao mình lại “Like”? sao hành động nó tự nhiên thế? sao mình lại bật cười và cảm thấy niềm vui nhỏ nhỏ nào đó? sao mình có cảm giác lâng lâng như vậy? Rồi sau đó, mỗi lần nghĩ tới khoảng khắc đó, mình không thể tượng tượng được có lúc nào nó đã từng diễn ra như thế trước đây hay không? Có vẻ có trường hợp tương tác với người đi đường, nhưng không chính xác như hôm nay. Và mình vẫn cười, khi nghĩ lại điều đó.
Nhớ lại hôm qua, ở Hòa Phúc, câu chuyện giữa Thầy và các trò là về “Hạnh Phúc” – có rất nhiều bạn đưa ra ý kiến, những khái niệm, những hạnh phúc cụ thể riêng của mỗi cá nhân, mình cũng dự định giơ tay mà dường như mọi người nhắc đến cũng khá đầy đủ và sự bổ sung của mình cũng chỉ là sự thiếu sót và nhắc lại mà thôi.
Giờ này, mình tự hỏi rằng khoảnh khắc trên của bản thân có phải là 1 hình dạng của hạnh phúc hay không?
Một điều gì đó nhỏ bé và xuất hiện bất ngờ khi mình không chờ đợi, không kiếm tìm, một sự giao tiếp ngắn gọn, đơn giản trong vài tích tắc của một buổi sáng chật chội, đông đúc. Mình đã phản hồi với hành động của người khác, mình cảm thấy hành động đó là đúng đắn và hợp lý, cảm giác cũng đem lại cho người tài xế kia 1 sự thoải mái và có thể có cảm giác giống như mình, hoặc chí ít là không khó chịu (chắc là không khó chịu nhỉ vì họ chủ động nhường đường thì họ cũng đã mở rộng tấm lòng và luyện rèn sự chậm rãi trong việc lái xe, có thể trong cả cuộc sống của họ nữa).
Chắc mình sẽ nhớ về việc kia rất lâu nữa, mỗi khi đó sẽ tự nhắc bản thân hãy sống với niềm tin rằng còn nhiều điều đẹp đẽ bất ngờ đang chờ đón mình.
P/s: Ảnh – Cốc cà phê vỉa hè đối diện công ty của buổi sáng nay, và tới sáng nay mới biết tên a chủ quán, dù anh ấy biết và nhớ tên mình từ lâu. Hình như hôm nay là rét nàng Bân, mặc cả áo phao đi làm @@ phê thật!