Cô ấy nói
Những cành lộc vừng phủ đầy lá vàng mới tuần trước thôi nhưng tối nay tan làm về tôi đã ngắm lại, không thấy đâu nữa, đã biến mất rồi, vẫn còn những dấu vết trên mặt đất. Nhưng trên cành cây cao ấy là những chồi non và xanh nho nhỏ nhộm màu vàng vàng của ánh đèn đường đã thay thế cho tầng lá vàng và dày khi trước.
Mọi thứ rồi đều sẽ rời đi cả, không đều đặn như mùa cây thay lá đâu nhỉ nhưng rồi đến thời điểm nào đó sẽ là lúc đó.
Lá rớt xuống đất rồi, sao mình giữ được nó mãi trên cành (xài keo 502 gắn nó lại cành là được mà ^^), suy nghĩ không thể thành hiện thực mà vẫn suy nghĩ. Có phải là quá ngu muội cho lý thuyết đó?
Ừ thì cứ nghĩ đi rồi mình cũng sẽ để nó rơi rớt và biến mất trong chuỗi ký ức đè nén lên nhau.
Vậy đấy, bỏ tay bạn ra đi, bỏ ý nghĩ sự mãi mãi hay vĩnh cửu đi, chỉ có thời gian mới là thứ tiệm cận với điều xa xỉ đó. Thứ mà bạn đang chạy theo từng nhịp điệu của nó, từng tích tắc, hãy sống với từng tích tắc đó, đừng để rơi xíu nào.
Hãy hứng trọn vẹn nhé!
Cành lộc vừng treo đầy lá non hay cả hoa buông xuống (tối nhìn không chắc là hoa đâu, có gì đó buông xuống – tuyệt vời lắm ^^) mà mình cũng ích kỷ không chụp để không phải chia sẻ cho ai cả, tận hưởng riêng cho mình đó @@
À còn về cái tiêu đề bài viết à, mới nghe 1 bài hát giống vậy cảm xúc quá nên tiện làm tên cho post này.
Cảm ơn người bạn đã theo dõi bóng cây này nhé!
Ngủ ngon, 10/03/21