Những bông hoa mặt trời
Cứ dịu dàng mà lại nồng say…
Em chọn một con đường chậm rãi và thư thái bên những hàng cây cổ thụ, dịu dàng ánh đèn vàng tựa như nét con người của vùng đất này.
Anh lưỡng lự lựa chọn đường về nhanh hơn bởi vì anh biết rằng anh có thể quay lại để cùng em đi trên con đường đó. Một sự kỳ vọng nhỏ nhoi ánh lên nơi đường chân trời dầy đặc ánh mây đen.
Con đường cũ như dài hơn dù có ga nhiều đến mức nào, dù có vượt qua bao nhiêu chiếc xe đi nữa. Chẳng thể nhanh hơn khi cứ nghĩ về một ai đó. Vậy là anh dừng lại, giữa đường, bỏ lại trọng trách điều khiển con ngựa sắt cho số phận.
Quay bước, câu hỏi là làm sao để gặp được nhau, khi con đường đó không chỉ có một. Là con đường mà bao người hằng tìm kiếm, hằng mong đợi và đánh đổi suốt bao năm tháng từ thuở xa lắc xa lơ nào đó. Là con đường dù biết đầy rẫy chông gai, dù biết chẳng dễ dàng, dù biết sẽ đau đớn hay tổn thương thêm gấp nhiều lần nữa – vẫn sẽ chấp nhận. Nghe chẳng khác nào con thiêu thân, lao vào nơi ánh sáng rực rỡ nhất một lần trong đời, rồi rời bỏ nơi đó ngay trong khoảnh khắc chạm vào nó. Có phải là ngu ngốc, có phải thiếu suy nghĩ, có phải là cảm xúc xâm chiếm quyền kiểm soát vùng não bộ điều khiển? Phải là một thứ chưa đủ để chạm tới, hay một cỗ máy hoàn hảo mới có câu trả lời.
Bộ não phân tích và suy luận một lần nữa trỗi dậy và hoạt động trong không gian 3 chiều thực tế ảo. Nhưng mình quên mất rằng, cỗ máy phân tích đó hay google map chỉ có thể chỉ bạn con đường ngắn nhất tới địa chỉ nào đó, chứ chẳng thể nào chỉ bạn con đường dẫn đến trái tim một ai đó.
Rằng chúng mình vẫn tin có duyên sẽ gặp được nhau thôi, nhưng khi đó anh hiểu thành là không gặp được nhau tức là chẳng có tí duyên nào hết. Đó là những suy nghĩ ập đến khi đôi bàn chân vội vã, rồi lại ngập ngừng trước mỗi ngã rẽ. Nhất định với niềm tin vào khả năng của mình cũng như chữ duyên do ông trời gieo vào, anh cứ cứng đầu mà bước tiếp vào những con đường rối ren. Bộ định vị và điều hướng lại một lần nữa bị vô hiệu hóa, thực sự là bất lực vì đó là điều hi vọng nhỏ nhoi mà chả mấy khi anh dấy lên trong mình. Khi sự tự tin và niềm tin cùng lúc rơi rụng dần theo nhịp đếm thời gian, anh nghĩ rằng chắc mình sẽ buồn ít thôi, hoặc cũng sẽ cho qua được, đâu phải giống những thước phim tình cảm luôn tìm thấy và gặp gỡ nhau trên con đường đó.
Nhưng anh đã sai lầm và sẽ sai lầm, bởi vì mọi thứ không chỉ do chữ duyên gieo rơi vào chúng ta. Đó còn phụ thuộc vào lựa chọn, bạn có thể chọn thái độ tiêu cực hoặc tích cực với cùng một vấn đề, thường thì là vậy hoặc một thái độ ở giữa – trung dung. Nhưng chẳng liên quan gì hết, bởi vì điều thực sự khiến bạn rung động mỗi khi nghĩ về đó là sự chờ đợi của ai đó, ai đó cũng mong muốn gặp bạn trên con đường đó, và, họ đang đợi bạn ở đích đến.