Khi thời gian và sức khỏe ít dần hơn
Chẳng ai thực sự để ý cho tới khi gặp vấn đề với nó, không phải là tuổi già đã ập đến với tôi rồi sao, chắc chắn là chưa và tôi bị hão huyền về việc đó bởi vì có những ngôn ngữ hình ảnh mạnh mẽ đã tác động tới tâm trí và vô thức.
Bên ô cửa sổ nhỏ, ngắm nhìn thế giới bên dưới đang hoạt động; dòng người chạy xe hớt hả, chen chúc giữa buổi trưa ảm đạm; những người ngồi nói cười bên trong nhà hàng, đang mải miết làm việc; những hồi chuông leng keng bên cửa, thông báo người vào ra hiệu sách; những chiếc lá bàng non lặng yên ngắm nhìn sự đung đưa của những lá già, rơi khẽ vào không trung không ai hay biết.
Đó là những gì tôi nhìn được qua đôi mắt này, lặng lẽ và bí mật mà không có chút giấu diếm. Phải nói tôi có nhiều thời gian rảnh mà, ngoại trừ những khi ngồi như thế này.
Đó là cách dễ dàng để mọi thứ trôi qua, khi bạn không nắm trong tay thời gian và sức khỏe. Đúng ra hai thứ này vẫn ở đó, chỉ là tôi nào đủ khả năng để nắm lấy và chúng đang ít dần đi, đang hao mòn đối với riêng tôi, không thể làm gì ngoài việc để nó như là chính nó.
Đó là khi sự nỗ lực hay động cơ của bạn về mức một chữ số, nếu không muốn nói là không còn sự quan tâm nào nữa.