Có ngày thật nhiều cảm xúc
Những ngày trước ngày này, mình không suy nghĩ gì nhiều và không mong đợi gì cả. Thật sự thì đã gần 30 rồi nhưng mình không thể nào quen được hay thoải mái được cả. Có lẽ bởi vì cả tuổi thơ vừa qua cho tới khi học đại học mình đã không có điều kiện để đón sinh nhật như mọi người nên đơn giản là mình thấy không quen, thấy không biết phải làm gì? cảm xúc gì?
Tới rồi cũng thấy ổn và vui tươi cả buổi sáng vì mình nghĩ sẽ tập trung vào công việc hôm nay và đúng là làm hiệu quả thật, không check tin nhắn, rồi có thấy thì cũng nghĩ sẽ để sau hoặc cuối ngày trả lời. Cho đến cuối ngày thì cảm thấy không ổn khi nhận nhiều lời chúc, mình không tin, mình không xứng, mình không biết đối diện làm sao? không biết trả lời thế nào? không muốn được nhắc đến. Đau lòng là facebook đã thông báo ngày sinh và cho phép bạn bè post lên tường, ui thật không tin được vì ngỡ là đã chặn hết rồi chứ.
Cần nói về nó, nói gì cũng được, chứ đừng giữ lấy và cho qua như không có gì xảy ra được. Đặc biệt với một người mình quan tâm và trò chuyện thường xuyên như em. Em biết là mình cũng không muốn nhắc về ngày hôm nay – giống như em vậy, thực sự đã định nhắn vài lần, nhưng sợ em sẽ khó xử. Nhưng em cũng suy nghĩ nhiều như mình vậy thì phải, nên đã chủ động nhắn mình trước. Cảm ơn em đã chủ động cho lần này.
Nhận ra những tin nhắn hay lời chúc đến từ những người thân và bạn cũ thuở nhỏ – những người lâu mình chưa có liên lạc và để ý nhiều tới, chắc về cuối đời cũng chỉ còn lại họ nhớ đến mình chăng?
Những người bạn của hiện tại đã khiến mình bất ngờ nhiều lắm, đã đi cùng nhau từ cũng rất lâu, học, ở trọ, làm việc… Và giờ chúng ta vẫn ở đây bên nhau, không biết khi nào các bạn sẽ chọn con đường riêng và chúng ta phải từ biệt nhau và sẽ có rất ít thời gian hơn chơi với nhau nữa. Đợt ở nhà này khiến tất cả chúng ta trở nên gần hơn, thân thiết hơn trước nữa, nhưng mình biết rằng đó cũng chỉ là một thời điểm mình có thể ghi nhớ về sau và kể cho con cháu chẳng hạn ^^ Có những người bạn mới quen nhưng vì những lựa chọn sai lầm mà chúng ta giờ cần căng một sợi dây ranh giới để nhìn nhau qua đó.
Cuối ngày và tin nhắn của mẹ đến, mình đã gọi lại, mình đã rất lạnh lùng với cả những người trong gia đình, mình nghĩ đôi bên không hiểu nhau và mình cũng không có chủ động để kết nối và phá băng. Mình tưởng đã lớn mà vẫn chẳng có gì thay đổi nhiều, vẫn nông muội và bảo thủ như vậy.
16 của mình ngày xưa nghĩ thế nào?
Ngày đó có khi lớp 9 sang lớp 10, có những tiếc nuối về những năm cấp 2 đã qua, những con người cũ – không gặp lại tại cấp 3. Nhớ ngày chia tay lớp 9, mình bị thủy đậu và không có lên trường chia tay các bạn và thầy cô được, rồi mọi chuyện cũng cứ thế diễn ra tiếp theo mà không có gì cả. Thật nhạt ^^ Rồi có những thứ mới mẻ của lớp cấp 3 đang đón đợi, đúng là 1 chiếc hộp kỳ bí mà có vẻ như mình cũng không tò mò nghĩ nhiều về nó như bây giờ.
16 nghĩ gì về hiện tại? cũng không có quá nhiều thay đổi hay khác biệt, mình vẫn là người bạn năm xưa ấy, chỉ là thực tế hơn, trải nghiệm hơn, open hơn với nhiều thứ, bớt kỳ vọng và những suy nghĩ màu hồng rồi.
Cảm ơn cuộc đời này.