chuyện Lá

Chân trời rực rỡ

Chỉ có một chân trời và cũng có vô số chân trời. Với mình chân trời này đã đóng lại, thực ra nó đang mở ra ở một nơi khác, với một ai đó khác. Hoàng hôn rực rỡ một cách lặng lẽ, nó nổi bật giữa nền trời rộng bao la nhưng ảm đạm, nó ấn tượng với những ai để ý tới nó, nó chỉ vô hình với những ai không quan tâm, hay thực ra nó bị che lấp bởi những lớp lớp những điều gì đó khác – một đám mây buồn bã, một cái cây lớn sừng sững, một ánh mắt lấp lánh bị mờ mẫn bởi những điều mới mẻ khác…

Đã lạnh, không còn ánh nắng, không còn ánh hoàng hôn nhẹ xuyên qua tán lá, dòng xe đông hơn, đèn xe cũng rọi nhiều hơn vào góc tầm nhìn hẹp. Gió khẽ đu những cành phượng, gợn sóng dậy lên vào những u ám của buổi đêm sắp ập tới. Những người chạy bộ phía trước, những chiếc xe đạp trôi dốc phía sau. Cột đã sáng đèn, đơn lẻ mỗi bóng, vàng ánh nhẹ không đủ nổi bật khi bầu trời vẫn sáng, cái nền vẫn còn quá nổi bật để khiến ta chú ý đến thứ ánh sáng này.

Một sự vận động không ngừng, chỉ có mình ta ngồi đây. Nó nghĩ tới người khác, chẳng còn ngồi đây, không quá buồn, không quá mong, nhưng chỉ nghĩ tới, mỉm cười vì rằng đã được như thế là vui rồi, đã rực rỡ trong ngay khoảnh khắc đó rồi.