chuyện Lá

Mảnh vỡ và sự hồi sinh

Mọi thứ đều vỡ ra thành ngàn mảnh nhưng mình cảm thấy thu lại được nhiều hơn những mảnh vỡ đó – liệu có phải mình đã lượm được thêm cả những mảnh vỡ khác? Nếu hoa mỹ hơn thì lúc trên đường về nhà mình có nghĩ ra câu là: “mất tất cả nhưng lại cảm giác có được tất cả” – quá vô lý đúng không? Nhưng bởi vì nó hoa mỹ và hoang tưởng quá sức nên câu đó chưa chính xác những gì đã diễn ra và những gì bản thân mình cảm thấy.

Mọi thứ vỡ ra, nhưng mình không phải là người đau khổ và chịu đựng nhiều nhất, mà là thứ đã vỡ đó. Mình có phần dửng dưng và không suy nghĩ nhiều cho cảm nhận của vật bị vỡ đó. Khi đó, bản thân mình chỉ đơn giản là thu mình lại và nhìn ngắm những mảnh nhỏ vụn vỡ đó, nghĩ liệu nó có làm mình bị thương hay không?

Mọi thứ nên trở về quỹ đạo của nó, bởi vì ngay từ đầu mọi thứ đã lệch lạc và không đúng như những gì chính nó phải là. Chỉ có thế nó mới có thể tiếp tục trung thực với bản thân nó, tiếp tục bước tiếp mà không có điều gì hối tiếc, và hơn hết là để tôn trọng cảm xúc bản thân của nó.