chuyện Lá

Cảm ơn cái chân đau

Cho đến ngày cái chân đau mới biết quý giá trị của nó, hằng ngày cái chân vẫn phụng sự bạn đều đều, không lên tiếng kêu ca hay phàn nàn gì cả. Những lúc bạn đeo đồ nặng, cái chân phải chùng xuống, cứng cỏi để gồng gánh trọng lượng cơ thể kèm theo cả đồ của bạn. Những lúc bạn bứt tốc tới mục tiêu của mình, hoặc chạy trốn điều gì đó chăng, cái chân lại phải căng hết sức mình, phát huy hết năng lực từ các thớ cơ và khung xương để nâng đỡ và giúp bạn lướt về phía trước. Những lúc bạn nhảy xuống nước, cái chân phải nhẹ nhàng và điều hòa nhịp đều đặn để giúp bạn nổi lên. Dù có thế nào thì nó vẫn ở đó, bên bạn và không mong mỏi gì kể cả một lời cảm ơn cả.

Để có ngày cái chân đó bị đau và khi đó bạn mới không thể đeo đồ, không thể bứt tốc, không thể tự dưới nước được, không thể bình thường như những ngày bạn không có ý niệm gì về nó. Đó là thời điểm bạn nhận ra giá trị, nhận ra được tầm quan trọng của nó.

Cảm ơn, bạn thầm nghĩ vậy! Nhưng cũng cố gắng lên cùng mình, ta đã đi được những chặng đường rất dài, và còn dài hơn nữa ở phía trước. Cảm ơn, bạn có thể nghỉ ngơi vài bữa, có thể yêu cầu những đặc quyền, có thể trò chuyện với mình. Rằng mình sẽ ở đây và lắng nghe để quan tâm đến bạn nhiều hơn. Cảm ơn, vì đã lặng thầm như thế mãi để đến hôm nay mình mới nhận ra bạn, là người mà mình mắc nợ nhiều lắm. Cảm ơn, vì bấy nhiêu lời cảm ơn chưa thể so sánh với công sức của bạn.

Thế nhé! Mình và bạn giao kèo vậy nhé, không nói gì là đồng ý rồi đó nhé ?

Bình Định, 30/07/2022.