chuyện Lá

Ý thức về sự quý giá của thời gian

Thời gian, một thứ quá trừu tượng mà hiện hữu như thể nó là lẽ tự nhiên, dịu dàng ẩn mình mà cũng quá rộng lớn ung dung làm nền cho sự vô hạn của vũ trụ.

Gần đây mình đọc được một câu nói khi cuối đời của Stephen Hawking rằng: “Tôi ý thức rõ ràng được sự quý giá của thời gian, hãy nắm bắt khoảnh khắc, hãy hành động ngay bây giờ”. Giống như là cá gặp nước vậy, nó ngấm vào làn da, chảy vào tĩnh mạch, hình ảnh sống động và rõ ràng trong não bộ. Như một hồi chuông báo thức, chỉ một hồi đã khiến mình thức tỉnh ngay vậy.

Ai cũng sẽ có những lúc như vậy, những câu nói, hay hình ảnh, hay những liên tưởng sẽ khiến bạn thức tỉnh về một vấn đề gì đó. 

Với mình, đó là thời gian. 

Khi chưa ý thức được rõ ràng, thời gian không quan tâm bạn là ai hay bạn làm gì? Nó vận động theo một chiều như một con đường. Bạn có thể chạy song song, bạn có thể cắt ngang, hay bạn có thể chìm vào nó.

Chính bởi điều này, thời gian khiến cho mình rơi vào một trong 2 cảm xúc: tiếc nuối hoặc sợ hãi.

Tiếc nuối những điều đã qua, thanh xuân của bạn trẻ và đẹp, bạn sẽ tiếc lắm chứ khi thấy tuổi già đã ập đến cửa nhà từ lúc nào không hay; tiếc nuối những kỷ niệm, ký ức tươi đẹp bên một người nào đó sẽ không quay lại; tiếc nuối những lời có thể bạn nên nói ra thay vì cất giấu trong lòng; tiếc nuối vì bạn đã bỏ lỡ những cơ hội trong đời, một công việc tốt hơn, một cái nắm tay chặt hơn… Tiếc nuối những cái ôm và những lời yêu thương dành cho những người bạn quan tâm. Tiếc nuối vì đã không hạ mình, không nói một lời xin lỗi tới người bạn đã làm tổn thương. Tiếc nuối vì câu cảm ơn chân thành dành cho một người qua đường đã giúp bạn một điều nhỏ xíu.

Đã qua hết rồi, tiếc nuối là cảm giác còn ở lại để bạn thấy mình thiếu sót nhiều thứ.

Sợ hãi thường đi kèm cùng với sự tiếc nuối đó; bạn sẽ sợ tuổi già ập đến với mình, với những quanh mình – là khi họ rời đi bạn mới hối hả lo lắng và nghĩ cách làm sao giữ họ lại bên mình lâu hơn nữa. Sợ hãi bởi thời gian còn đem đến những ký ức tiêu cực, những điều tối tăm trong quá khứ, ám ảnh tới tâm hồn bạn mỗi nhắc về. Sợ hãi người khác sẽ đánh giá bạn qua thời gian, bạn không hề có sự thay đổi nào cả, hay tệ hơn bạn còn đang đi xuống. Sợ hãi vì bạn tiếc nuối những điều đã qua, vì tại sao bạn có thể tiếc nuối, con người bạn đã thay đổi, đã biết sợ hãi rồi sao?

Đó là 2 cảm xúc thường sẽ song hành cùng nhau, mỗi khi mình không tỉnh táo để ý thức được về thời gian.

Và điều ý thức được đó chính là sự quý giá của thời gian, quý giá như thế nào?

Thời gian là duy nhất, nó không trở lại, nó không quan tâm bạn như thế nào cả. Rất đơn giản và ai nghĩ rằng mình cũng biết điều đó, mình cũng hiểu điều đó. Nhưng chỉ đến khi thực sự bạn cảm thấy  chỉ có thời gian là điều tồn tại duy nhất, chỉ có thời gian là không thay đổi, chỉ có thời gian là điều dịu dàng khi bạn mệt mỏi, chỉ có thời gian là điều khốc liệt khi thử thách bủa vây bạn. Dù bạn có làm gì hay đi đâu, nó vẫn như là chính nó. 

Đó là vẻ đẹp, mà cũng là nỗi đau. Vẻ đẹp nên mình cần biết cảm ơn và trân trọng; nỗi đau nên mình cần biết sẻ chia và đồng hành một cách tinh tế.

Tổng kết lại thì tập này mình muốn nói rằng khi mình chưa ý thức rõ ràng về sự quý giá và giá trị của thời gian đối với chính mình, mình sẽ bị mắc kẹt trong những tiếc nuối và nỗi sợ hãi. Để vượt qua những cảm giác đó, cần một sự tỉnh táo cao độ và nhận thức đúng đắn để nhận ra sự quý giá đó, để biến những sợ hãi và nuối tiếc thành động lực cố gắng. Để nhận ra những khoảnh khắc quan trọng, để hành động đúng thời điểm và không bỏ lỡ những cơ hội mà cuộc sống này ban tặng.

Nghe trên Spotify: https://spoti.fi/3FcQQKL